
Nét Bút Tuổi Thơ 12 - Những Mảng Màu Ước Mơ
Cái tên chương trình số 12 của nhóm. Cũng là hết 1 vòng kim đồng hồ. Và cũng là số "tạm kết thúc" cho một hành trình của tuổi trẻ. Cái hồi còn tràn đầy nhiệt huyết của tuổi trẻ, sẵn sàng dành tâm huyết, thời gian để làm một điều gì đó mà bản thân cảm thấy thật sự đáng làm. Vậy mà thấm thoát cũng gần chục năm cho cái chuyến cuối cùng đấy.
Một ngày đầu hè, những dòng suy nghĩ ập lại để hoài niệm lại một thời "đạn bom", lâu rồi cũng chưa có lại những cái cảm giác ngày nào.
Những ngày tháng hùng hục lặn lội đi cả chục cây số, lăn lê bò toài hết từ chỗ này qua chỗ nọ để đi "săn lốp xe". Hò hết người này đến người khác đi chở cùng, xong cũng có những hôm một mình lủi thủi khuôn vác 1 đống đồ. Đội nắng đội mưa để đi chở cái này chở cái nọ vác về cho anh em buổi tối có cái mà còn làm. Nghĩ lại cũng không ngờ mình trì nhiều như vậy.
Cái nhóm về thi công thì toàn ông đực dựa, cứ quần quật và hùng hục như trâu. Anh em ngày đi làm, tối lại lao đến ngay chỗ tập kết đồ. Nhiều thứ còn chưa biết, nhưng cũng tự tay làm hết mọi thứ từ khuôn vác, khoan, cắt, hàn, sơn,… các thể loại để có thể làm cho được những bộ khung cho công trình ấy.
Mệt không? Có.
Oải không? Có.
Chán không? Có.
Thế có làm không? Làm!

Đi thì hùng hục như thế, bỏ ăn bỏ uống để đi chuẩn bị, làm lụng, nhiều lúc làm mà bị nghe chửi cũng cay lắm. Nhiều điều mà hồi bé còn thấy lơ ngơ mà lúc ý được làm tận tay. Có điều đặc sệt là rèn nên hình bóng của một thằng shipper thực thụ.
Thế mà vẫn cứ làm, vẫn cứ nhiệt huyết như vậy. Để đổi lại gì nhỉ?
Cái hôm hoàn thành được khu vui chơi trên Đán Mẩy. Mất 3 ngày lặn lội ở trên điểm trường, ăn bờ ngủ bụi để làm cho xong cái khu vui chơi.
Để khi làm xong, cũng rưng rưng nước mắt vì thành quả mà bản thân và mọi người đã cùng nhau cố gắng trong quãng thời gian vừa rồi.
Để đổi lại những nụ cười của những em bé ở nơi ấy khi có một khu vui chơi ở ngay trên những điểm trường xa xôi. Những nụ cười mà có lẽ chả bao giờ có thể quên được.
Để đổi lại được thấy những chiếc áo, chiếc mũ màu đỏ sao vàng được những em bé mặc khi đến với đoàn. Đâu đó, khi các em về, vẫn lấp ló xa xa những chiếc mũ đó trên những ngọn đồi.
Để đổi lại cái cảm xúc bản thân được góp một chút gì đó cho các em nhỏ có một cuộc sống tốt hơn. Cái cảm giác giúp nhỏ nhoi thôi cho các mầm non sau này.

Một chút quần áo, một chút sách vở, một chút giúp đỡ về cuộc sống đó cũng phần nào được suy trì những niềm tin để cho các bạn có thể đỡ khó khăn hơn; đặt chút niềm tin về việc lấy con chữ về để làm người có ích hơn cho bản làng, cho xã hội.
Thấy có nét gì đó giống như Asuma từng nói với Shikamaru trong Naruto, về việc nuôi dưỡng "Hoả Chí" của Làng Lá. Nuôi dưỡng những quân "Vua", chính là những đứa trẻ trong làng. Để được lớn, phát triển và duy trì ngọn lửa.
Cái cảm giác nó ùa về, hoài niệm ghê gớm. Ngẫm lại vẫn thấy vui, vẫn muốn được làm cái gì đó. Cũng đã lâu rồi cũng chưa có lại những cảm xúc như vầy...
Nơi đó có nắng có gió và có những tiếng cười.